16h00 ngày 03/8/2021, khi tôi và đồng nghiệp hoàn thành xong công việc chuyên môn của mình, bỗng nhận được lệnh tòa nhà khu D – nơi chúng tôi làm việc – chính thức phong tỏa vì có ca nhiễm Covid của các khoa bạn lân cận. Cảm giác thật sự hơi bất ngờ, tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý là có ngày sẽ bị cách ly tại khoa, nhưng tôi không nghĩ ngày đó lại đến nhanh như vậy. Vì làm trong môi trường có nguy cơ lây nhiễm cao nên chúng tôi luôn chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất. Phong tỏa đồng nghĩa với việc khoa chúng tôi không nhận bệnh mới, không cho ra viện, chỉ phục vụ những bệnh nhân còn lại trong khoa.
Thời điểm phong tỏa, khoa chúng tôi có hai mươi người, trong đó có cả bác sĩ, nữ hộ sinh, hộ lý và khoảng hơn bốn mươi bệnh nhân đang điều trị tại khoa. Đồng nghiệp tôi có bạn thì đang có thai, có bạn thì nhà phong tỏa không về được, có bạn thì chồng bị cách ly ở đơn vị, con phải gửi nhà ngoại, có bạn thì có con nhỏ chưa cai sữa mẹ…Nhưng tất cả chuyện gia đình đều phải gạt qua một bên, chúng tôi phải tiếp tục phục vụ bệnh nhân.
Ban ngày, mỗi người đều có công việc chuyên môn của mình. Nhưng khi đêm xuống, họ có nhiều thời gian hơn để chìm đắm trong không gian cá nhân của mình. Những cuộc điện thoại vội vã để báo về gia đình mình vẫn bình an. Ai cũng không dám nói chuyện lâu vì sợ rằng mình sẽ không kìm được nước mắt.
Nhưng được sự quan tâm của lãnh đạo Bệnh viện, các bác, các anh chị đồng nghiệp, chúng tôi cũng được sự an ủi phần nào. Đồ ăn, trái cây luôn được tiếp tế đầy đủ.
Sáng ngày 7/8, chúng tôi được lệnh gỡ bỏ phong tỏa. Ai cũng vỡ òa trong hạnh phúc, năm ngày trong khu cách ly thật sự không dài, nhưng đủ để tôi cảm nhận được sự vất vả của các đồng nghiệp đang ở khu dã chiến, khu cách ly tập trung, khu bệnh nhân nặng… Những người đang cố gắng giành lấy sự sống cho bệnh nhân.
Tôi thiết nghĩ, mình thật sự may mắn vì còn được thoải mái trong bộ đồ blouse, chứ không phải bộ đồ bảo hộ nóng bức, chật chội, trong cái thời tiết oi ả của mùa hè, họ tất bật với công việc chuyên môn của mình, cấp cứu những bệnh nhân nặng. Tự nhiên khóe mắt tôi chợt cay cay, thương các bạn thật nhiều.
Trong tình hình diễn biến phức tạp của dịch Covid, con số người nhiễm ngày một tăng lên. Tôi biết chặng đường phía trước sẽ còn dài và gian nan hơn nữa. Tôi chỉ mong một điều các anh chị, các bạn đồng nghiệp có thật nhiều sức khỏe và bình an. Mong cho đại dịch qua mau để mọi người trở về lại cuộc sống thường ngày.
Chúng ta sẽ chiến thắng đại dịch, Việt Nam ♥
NHS. Nguyễn Thị Như Phượng
Bộ phận Sản – Trung tâm dịch vụ Y tế – Bệnh viện Đa khoa tỉnh Khánh Hòa